Có thể nói, vì tôi có người phụ nữ khác cũng đúng, nhưng lý do chính là vì ở bên cô ấy tôi luôn có cảm giác sợ sệt không được an toàn mọi người ạ!
Tôi và H. quen nhau khi cả hai chúng tôi cùng đi du học nước ngoài. Mới đầu tôi thật sự rất sốc vì tính cách phóng khoáng của cô ấy. Mới chỉ quen nhau một tuần, H. đã đề nghị tôi “vượt rào”, khi tôi tỏ ra e ngại cô ấy cười và nói “Anh cổ hủ quá, chuyện đó bình thường mà. Nam nữ tới tuổi yêu đương, ngoài 20 còn ngại khi nói chuyện đó”. Nói rồi cô ấy nhìn tôi cười.
Dĩ nhiên, lần đầu tôi đã từ chối vì e ngại, nhưng sau lần đó, tôi nghĩ cũng chẳng có gì nếu tôi và cô ấy yêu nhau. Và như tôi dự đoán, sau đôi lần chúng tôi gần nhau cô ấy đề nghị sống chung như vợ chồng. Tôi vốn hay tâm sự với mẹ mình, nên khi tôi kể chuyện tôi và H., mẹ tôi đã dặn “Con đừng có buông thả quá, con chưa có hôn thú đừng có mà dẫn cháu về nhà. Mẹ tuyệt đối không đồng ý và yêu cầu hai đứa không ở cùng nhau nữa”.
Tôi cũng kể cho cô ấy nghe chuyện mẹ tôi, cô ấy lại cười. Nói thật, cô ấy xinh lắm, mỗi lần cô ấy cười, nhìn hai lúm đồng tiền duyên dáng tôi mê tít. Tôi cũng không biết vì sao tôi lại mê mệt cô ấy tới như vậy. Không chuyển đi, nhưng hai đứa thỏa thuận quan hệ tình dục an toàn. Và thế là chúng tôi sống chung với nhau suốt chừng ấy thời gian ở nước ngoài.
Tốt nghiệp hai đứa về Hà Nội làm việc. Cả hai chúng tôi sớm có công việc ổn định, chế độ đãi ngộ tốt. Cô ấy cũng nói với tôi “Đợi vài năm nữa ổn định mình sẽ cưới nhau anh nhé! Bố mẹ em đều đã đồng ý với quan hệ của chúng mình”. Nhưng rồi người thay đổi lại chính là tôi khi tôi nhận ra tình yêu đích thực của đời mình, là một người con gái xứ Quảng dịu dàng.
Ngọc không quá xinh nổi bật như em, cô ấy dịu dàng ý nhị. Ngọc ít hơn tôi 3 tuổi, ít hơn em 2 tuổi. Mới đầu, tôi quý Ngọc như chính em gái của mình vậy. Nhưng thời gian qua đi, tôi dần nhận thấy tình cảm ấy có điều gì khác lạ, và khi xa cô ấy tôi hiểu rằng đó là tình yêu. Tôi không thể sống thiếu cô ấy được. Tôi dần thay đổi, tìm mọi cách để được ở bên cô ấy.
Nếu là em, trước đây khi mỗi lần tôi ốm thay vì ở bên cạnh chăm sóc tôi, em lại thuê một cô y tá túc trực tôi hàng ngày. Em vẫn dành thời gian để đi làm đẹp giữ gìn vóc dáng. Em kêu rằng "Thức qua đêm sẽ làm hỏng đôi mắt long lanh của em". Thay vì tự tay mình nấu cháo cho tôi ăn, em đặt nhà hàng mang đến...
Nhưng còn Ngọc, cô ấy đã cho tôi cảm nhận được sự yêu thương, hi sinh khi ở bên tôi suốt cả mấy đêm liền khi tôi nằm trong bệnh viện. Một tay Ngọc tự tay nấu cháo, lo cho tôi từng giấc ngủ khi mẹ tôi chưa kịp ra Hà Nội... Những lời cô ấy nói, những giọt nước mắt cô ấy khóc khi chứng kiến tôi đau đớn tôi dần hiểu được cô ấy thương tôi tới mức nào...
Khi biết tin tôi có người khác, em đã khóc, và tìm mọi cách níu kéo tôi, thậm chí em tìm đến cơ quan tôi đánh ghen với Ngọc. Nhưng những điều em làm càng khiến tôi thất vọng. Tôi quá quen với những câu chuyện em kể về chiến tích em bên người khác, tôi quá thấu hiểu suy nghĩ của em luôn chỉ vì ham muốn của chính em, và em chưa một lần vì tôi.
Cô ấy khác em, mỗi khi tôi ốm cô ấy đều lo lắng, tự tay chăm sóc chứ không thuê y tá ở bên tôi như em
Có thể tôi quá tàn nhẫn, nhưng những điều chúng tôi có với nhau, chỉ là những “ham muốn” nhất thời. Đã bao giờ em nghĩ rằng khi cả hai sống cùng nhau, liệu có thể ngày ngày kéo nhau đi ăn hàng, đi ăn đồ ăn nhanh, rồi thức thâu đêm chỉ vì những ham mê tình ái?
Tôi đã nghĩ rất nhiều trước khi quyết định chia tay em, hãy tha thứ cho tôi H. nhé! Đó là con đường tôi đã chọn, sẽ chọn. Hi vọng em sẽ tìm được một người yêu em hơn tôi, thay thế cho tôi trong trái tim em.
Chúc em sẽ luôn hạnh phúc. Em có thể trách, có thể giận tôi, tôi chấp nhận. Chỉ mong em sẽ hiểu.
0 nhận xét :
Đăng nhận xét